
- Tôi của ngày hôm qua, tôi của ngày hôm nay...
- Hãy sống như thế là ngày cuối
- Vì sao người lương thiện cả đời gặp nỗi buồn và trắc trở
Rồi ở trên cao, một chiếc máy bay bay qua như một đốm sáng giữa trời đêm. “Không biết là nó đi đâu vậy, tìm đến nơi nào bình yên sao, mà liệu có tìm được không ở cái thế giới chật chội, vô tình này chứ” tôi nghĩ. Bỗng đâu đó ở nhà kế bên, tiếng cười khanh khách của cô con gái nhỏ đón ba về, giọng nói dịu dàng của người vợ đón chồng về, nghe sao mà thấy ghen tị quá. Im lặng.

Đến lớp, áp lực học tập đè nặng, dù chỉ là học thêm thôi, tôi vẫn học tập nghiêm túc, vẫn xem như học chính thức. Về nhà, hôm nay đường vắng vẻ quá nên cũng thoải mái hơn nhưng mà sao thấy còn thiếu cái gì đó. Rồi lại cũng như mọi ngày, tắm rửa, ăn cơm và ngồi im lặng để nhìn cuộc sống, để nghe những âm thanh bình dị đời thường như một khúc nhạc. Hôm nay, trời có gió nhẹ, tuy vậy vẫn lay động được cái chuông gió cứng nhắc kia rung lên những âm thanh buồn bã. Tiếng gió rít nhẹ ngoài cửa nghe sao thấy da diết trong lòng. Thật sự, bây giờ tôi ước, mình được như họ, những gia đình tuy nghèo nhưng họ vẫn có cái cảm giác đó, cái cảm giác mà tôi mãi tới giờ không hiểu dươc.
Sẽ có một lúc nào đó, bạn sẽ thấy lòng trống trải vô cùng tận, bạn khao khát, ước mơ một cảm giác mà bạn luôn chỉ nhìn thấy từ xa. Thứ cảm giác gọi là sự bình yên, nó ở xung quanh bạn đấy thôi nhưng vì cuộc sống, bạn sống quá nhanh, lướt vội vàng qua sự yêu thương mà mọi người dành cho bạn đấy. nên đôi khi hãy sống chậm lại một chút.
- Tôi của ngày hôm qua, tôi của ngày hôm nay...
- Hãy sống như thế là ngày cuối
- Vì sao người lương thiện cả đời gặp nỗi buồn và trắc trở
Bài viết thuộc quyền sở hữu của tác giả Minh Anh , thể hiện góc nhìn riêng của tác giả. Vui lòng ghi tên đầy đủ và trích nguồn mlog.yan.vn khi đăng lại nội dung này. Xin chân thành cảm ơn! |